24 tháng 9, 2011

Con người ta trưởng thành bằng cách vượt qua những thử thách, biến cố và tích lũy kinh nghiệm từ đó.

     Có cơ hội được bước vào ngưỡng cửa đại học là một niềm vui và cũng là niềm tự hào rất lớn đối với tôi và cả gia đình tôi. Hiện tại, tôi đang sống và học tập trên Tp.HCM, còn ba mẹ tôi thì vẫn ở dưới nhà cũ ở Kiên Giang. Nói nhà cũ ở đây không phải vì chê nó cũ kĩ, quê mùa gì cả, mà bởi ba mẹ tôi mới mua một căn nhà ở trên Tp.HCM, căn nhà mà tui đang ở cùng với 4 người chị của mình.

     Cứ khoảng một tuần, nếu tui không gọi về nhà, thì ba mẹ tôi gọi lên. Nhưng thường là ba mẹ hỏi lên không àh , biết sao được, nhớ con trai cưng quá mà. :D Vừa nhắc máy lên là ba mẹ tôi hỏi và căn dặn liên tục: Sao rồi? Ở được không con? Có ăn uống đầy đủ, đúng bữa không? Nhớ đi ngủ sớm đó. Đừng có chơi game nhiều quá, vừa hư mắt lại vừa tốn thời gian học nữa. Mà có nhớ uống thuốc không, đừng có quên kẻo lờn thuốc đó...v v. và rất nhiều câu hỏi khác mà ba mẹ tôi đã có sẵn câu trả lời rồi, huống chi là tôi có đến những 4 người chị lo cho nữa mà. Lúc đầu, tôi cứ trả lời: "dạ, có", "dạ, con nhớ rồi", "con biết rồi mà" một cách vô thức, không bận suy nghĩ. Nhưng bây giờ, thì hoàn toàn khác. Đương nhiên bất kỳ sự thay đổi gì cũng phải có nguyên nhân của nó. Đối với riêng tôi thì có 2 nguyên nhân chính. Àh không, nói đúng hơn là một nguyên nhân và một biến cố.

     Cách đây không lâu, đột nhiên thức dậy, tui vẫn nhớ hôm đó là sáng thứ 7, phần hong phía bên phải đau không chịu nổi. Phải khoảng 2 giờ sau cơn đau mới dịu đi, và đến tận giữa trưa thì nó mới biến mất hoàn toàn. Tôi...nữa lo nữa vui. Lo vì không biết tại sao lại bị đau đến thế, nhưng vui vì nó đã biến mất. Hoàn toàn biến mất...Nhưng niềm vui không trọn vẹn, không trọn vẹn một chút nào... hix. Sáng hôm sau, tức sáng chủ nhật, "Nó" lại đến. Nhưng lần này, nó đã không "dễ dãi" như lần trước. Đau lâu quá mà không thấy bớt chút nào, Chị Hai tôi lo quá, liền đưa tôi đến một bệnh viện gần nhà. Và đây là lúc mà tui biết mình bị bệnh. Tuy là căn bệnh này không khó chữa và cũng không quá nguy hiểm, nhưng thực sự nó làm tôi bị sock. Và chị tôi cũng thế.

     Nguyên nhân thứ hai là lần đầu tiên trong đời tôi bị thi lại. Tuy là chưa có kết quả thi, nhưng sau khi làm bài, tôi có thể ước chừng được bài làm của mình có đạt không. Lúc mới vào học, Ông thầy dạy môn Cơ sở lập trình - môn mà tui rớt nè, nói là "Không bị thi lại một lần nào trong 12 năm học là chuyện bình thường, nhưng khi lên học đại học, không thi lại mới là chiện lạ". Lúc trước chỉ nghĩ là ổng nói nhảm để hù mình, nhưng bây giờ mình mới thấy nó đúng...vấn đề lớn nhất bây giờ là không biết tuần này, ba mẹ gọi điện lên hỏi thăm thì không biết phải trả lời sao đây? Ba mẹ, anh, chị luôn nhắc nhở phải học, đọc sách trong khi thì tôi chỉ biết suốt ngày chơi game, xem TV, để bây giờ phải thi lại, vừa tốn tiền, vừa tốn thời gian. Đôi khi tôi tự hỏi, "Liệu sau này khi ra trường, tôi có bì được dzới bạn bè mình không nhỉ" ?...

     Tôi đã rút được kinh nghiệm, và cũng thấy được sự lười biếng, bê tha của mình. Nhưng còn việc sữa được hay không là cả một vấn đề. Chơi ít đi một tí, siêng đọc sách một chút thì có lẽ tình hình sẽ được cải thiện hơn. Dù biết rằng "nói thì dễ hơn làm" nhưng biết sao được, phải cố gắng thui. hey. zzZ

      -besq-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét